Đối mặt với những ánh mắt sắc bén kia, Lý Lạc thần sắc bất biến gật đầu, nói: "Vị hôn thê của ta, quả thật tên là Khương Thanh Nga, nàng cũng ở Thánh Quang Cổ Học Phủ."
Khóe môi Nhạc Chi Ngọc ý cười trêu ngươi càng thêm nồng đậm, nói: "Lý Lạc, lời như vậy vẫn nên nói ít thì hơn, ngươi nào hay Khương Thanh Nga ở học phủ chúng ta có bao nhiêu người ái mộ."
Khi nói chuyện, nàng còn liếc mắt nhìn Ngụy Trọng Lâu đang mặt không cảm xúc, ý tứ đã rõ ràng.
Lý Lạc cười nói: "Sự thật vốn dĩ như vậy, có gì mà không thể nói?"